Cây cầu thiên đường xã hội chủ nghĩa...

Năm 1998, Tỉnh Đắk Lắk phê duyệt dự án gần năm tỷ đồng xây cái cầu nối Đắk Nông và Đắk Lắk, năm 99 khởi công tới năm 2004 thì dừng hẳn dự án. Chỉ trơ trọi vài cái mố cầu, dầm nhịp và 4 trụ. Khi dự án chưa xong mà dừng hẳn thì ngân sách đã quyết hơn 6 tỷ đồng. Vàng lúc đó 500k, bây giờ hơn 5 triệu, tức hơn 6 tỷ đổi lại vài cái dầm nhịp nếu tính thời giá bây giờ mấy cái trụ này tốn khoảng 70 tỷ chứ không phải là ít.
 
Hài hước hơn, ngốn quá trời tiền như thế bị bỏ hoang, giờ Ủy Ban tỉnh Đắk Lắk thông báo dỡ bỏ phải mất thêm 3 tỷ.
 
Cái cây cầu này, nếu đặt tên cho nó, không có tên nào khác đúng hơn cái tên “Cây Cầu thiên đường XHCN”, nghĩa là đường đi sẽ không bao giờ tới. Không những không tới mà nó ngốn không biết bao nhiêu mồ hôi,
Công sức hay xương máu đồng bào ta.
 
Đắk Lắk hay Đắk Nông chủ yếu trồng nhiều cà phê, hoặc tiêu, Nông dân sẽ đổ bao nhiêu tấn cà phê hay tấn tiêu để đổi lại cái hậu quả của đám quan chức Cs không chỉ ngu mà tham vô độ này?
 
Chúng ta hãy nhìn cây cầu có tên thiên đường XHCN này để thấy những gì đang diễn ra trên quê hương ta. Một quê hương què cụt, bị cai trị bởi một đám quan chức vô đạo đức, không chỉ lú không chỉ niễng không chỉ tham, tàn ác mà chúng luôn làm những việc trái với lương tâm, trái với luân thường đạo lý bất chấp hậu quả của nó lớn ra sao, miễn đổi lại cho chúng một cuộc sống vương đế, trong những căn biệt thự xa hoa, những bữa ăn hàng tỷ hay một chai rượu bằng cả hàng chục năm tiền lương của một công nhân.
 
Hỉnh ảnh cây cầu XHCN này như cách Chúng vẽ ra cho Dân tộc ta con đường tiến lên XHCN, mà đi mãi không tới, biết là không tới mà cứ bắt chúng ta đi. Chỉ thấy nước mắt đồng bào, xương máu Nhân dân đổ vào đó ngày một nhiều hơn.

Đối lập với đó, thiên đường chỉ có nơi những quan chức đảng viên thật sự. Nơi mà chúng ngồi trong phòng ký một chữ thì bay cả khu rừng, nơi ngồi một chỗ ký một chữ mà bay cả một bờ biển.


 
Đổi lại, chúng sống như vua chúa, ở cung điện đầy kẻ hầu người hạ, ở cơ quan lắm kẻ quỳ gối thần phục để xin sự chiếu cố, nâng đỡ. Đi tới đâu chúng nó nói như kim đâm vào tim Dân, nhưng đám đàn em cứ vỗ tay tụng ca, vĩ đại, ngạo nghễ.
 
Biết xây cầu này chẳng giải quyết được vấn đề giao thông hay hạ tầng kinh tế vùng, biết không hiệu quả nhưng vẫn xây, và trước đó chúng vẽ ra dự án bằng những lời hoa mĩ. Cũng như đám lãnh đạo Cộng sản cứ suốt ngày nói về thiên đường XHCN bằng xảo ngôn, huyễn hoặc, nhưng làm gì có thật.
 
Nhìn cây cầu thiên đường XHCN này, chúng ta khiêm tốn mà nói rằng: đảng cộng sản thật là vĩ đại.